tôi đoạt bảy người bạn trai của chị gái
Bạn đang đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái Chương 25 trên Dtruyen.com. doc truyen online. Thể loại. Tiên Hiệp; Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái. Số ký tự: 0.
Teen xinh theo trai về nhà đụ nhau quá sung Chơi gái massage nhà kế bên (phần cuối), Đụ em gái họ, xinh không cưỡng, tranh thủ bố mẹ đi vắng liền rủ nhau về nhà chịch người yêu, Em xinh quá nhìn là muốn địt tung lồn Full: 18CAM.LIVE, Tình cờ gặp người yêu 15 năm trước dắt về nhà Đụ Cả Đêm Sướng Quá Trời
Thể hiện: Mỹ Linh Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo. Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh. Ngày chị sinh, trời cho làm thơ. Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở. Cho làm câu hát để người lý lơi. Ngày chị sinh, trời cho làm thơ. Vấn vương với sợi tơ trời. Tình riêng bỏ
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Chương 37 Bạn trai thứ giả Đông Thi NươngBiên tập B3Bùi Oanh Oanh bị buộc tỉnh dậy do khó thở, cô vừa mở mắt ra liền cảm thấy từ phần eo trở xuống đều đã tê rần, dường như không còn chút tri giác nào Oanh Oanh cúi nhìn Quý Đường vẫn còn đang ôm cô ngủ, gương mặt cô ấy vùi sâu vào cổ cô, không thể trông thấy mặt không nhịn được mà cựa người, bất chợt cảm nhận được thứ gì đó rụt phắt Oanh Oanh sững sờ, vừa rồi cứ có cảm giác như vật gì trườn qua đùi thò tay vào trong chăn, nhưng lại sờ phải chân của Quý nữa còn là một cẳng chân trần Oanh Oanh nhanh chóng rụt tay lại, vẻ mặt kinh ngạc, Quý Đường cởϊ qυầи từ bao giờ vậy? Cô ấy... cô ấy... tại sao mùa đông đi ngủ lại không mặc quần?Hình như Quý Đường bị đánh thức bởi hành động của Bùi Oanh Oanh, cô ấy hừ khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm "Động cái gì?"Bùi Oanh Oanh thấy Quý Đường đã tỉnh thì ngượng ngùng nói "Chị, đừng ôm chặt quá như vậy, em sắp ngạt thở rồi."Lúc này vẫn là nửa đêm, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như hồ phải mất chút thời gian Quý Đường mới hiểu được ý của Bùi Oanh Oanh, cô ấy chậm rãi dịch sang bên cạnh, không đè lên Bùi Oanh Oanh nữa nhưng vẫn cứ ôm lấy cô, còn chuyển sang vùi mặt vào hõm cổ bên kia của Bùi Oanh tóc dài của Quý Đường xoã tung trên người Bùi Oanh Oanh, xem ra cô ấy thật sự quá lạnh, chỉ cử động chút thôi mà đã hít sâu một hơi, sau đó liền ôm lấy Bùi Oanh Oanh không chịu buông Oanh Oanh vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy đau lòng, cô nhìn Quý Đường bám chặt lấy mình, không biết nên nói gì cho tại chăn đã ấm rồi, nhưng cơ thể Quý Đường vẫn rất lạnh."Chị, năm nào đến mùa đông chị cũng đều thế này sao?" Một lát sau Bùi Oanh Oanh mới hỏi, cô biết Quý Đường không Đường cọ cọ mặt lên cổ Bùi Oanh Oanh, giọng nói vẫn ngái ngủ như cũ "Chỉ ngày tuyết rơi thôi, cứ đến ngày tuyết rơi, bất kể làm thế nào đi chăng nữa thì thân thể cũng không ấm lên nổi, còn đặc biệt buồn ngủ."Bùi Oanh Oanh chăm chú lắng nghe lời của Quý Đường nên không hề phát hiện ra rằng, sau khi nói xong Quý Đường liền há miệng, kề sát răng lên cổ đến ngày tuyết rơi là buồn ngủ?Đúng là một thói quen rất kỳ chợt, Bùi Oanh Oanh bỗng cảm thấy cần cổ ướŧ áŧ, cô sững sờ, vội vàng vùng vẫy, "Chị, đừng!"Vậy mà Quý Đường lại liếm Đường hừ khẽ, giống như âm thanh phát ra từ lỗ mũi, vừa lười biếng lại mang theo chút mờ ám, "Ngoan." Nói rồi lại liếm thêm cái nữa, một lần này còn quá đáng hơn cả lần Oanh Oanh đã nghẹn đến đỏ bừng mặt, cô khóc không ra nước mắt, giãy giụa lại không giãy giụa nổi, Quý Đường là ngủ đến hồ đồ sao?"Chị, chị đừng làm vậy." Vì xấu hổ mà Bùi Oanh Oanh không dám nói lớn, đầu ngón chân cô cũng không kìm được mà co quắp."Tôi chỉ liếm một cái, không..." Câu sau của Quý Đường gần như nghe không Oanh Oanh gắng sức tránh sang bên cạnh rồi trốn vào trong chăn, cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng lúc né tránh cô bỗng nhớ đến lời của Hạ Anh Mạc, lại nhớ đến suy đoán của mình về Quý Đường thật sự là đồng tính ư?Nếu không phải đồng tính thì sao có thể làm ra những hành động kiểu này với người cùng giới chứ?Quý Đường ôm eo Bùi Oanh Oanh, cô ấy tỏ vẻ bực bội, dùng sức cũng mạnh hơn nhiều, "Đừng cử động!"Bùi Oanh Oanh cứng đờ, cô cắn môi nhìn Quý Đường, uất ức không chịu Đường day day trán, một lần nữa ôm Bùi Oanh Oanh vào trong ngực, lần này cô ấy không tiếp tục trêu chọc Bùi Oanh Oanh nữa mà ôn tồn dỗ dành, "Được rồi, tôi không bắt nạt em nữa, không cho phép khóc, cũng đừng cắn môi."Bùi Oanh Oanh rũ mắt, lông mi thật dài tản mát. Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, giọng nói mất tự nhiên, "Chị, tại sao chị luôn làm như vậy?""Luôn làm cái gì?" Quý Đường hỏi ngược lại."Trêu chọc em." Bùi Oanh Oanh cắn răng nói ra, "Chị em gái người ta cũng làm thế sao? Chị gái sẽ làm những hành động kiểu ấy với em gái?" Nói đến đây, đột nhiên cô nghĩ tới lần đầu tiên cô và Quý Đường gặp riêng, lần đó chính là ở trên giường, Quý Đường ôm cô, thò tay vào trong đồ ngủ của cô, thậm chí còn sờ chỗ này, bóp chỗ Oanh Oanh nhớ lại, thân thể liền hoàn toàn cứng ngắc, khi ấy cô chỉ thấy sợ đối phương nên căn bản không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, thật sự có quá nhiều điểm bất thường."Chẳng lẽ chị là người đồng tính?" Một lần nữa Bùi Oanh Oanh hỏi lại vấn đề Đường vẫn trả lời như cũ, "Không phải."Bùi Oanh Oanh trầm mặc, mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nội tâm đấu tranh dữ dội, cô không biết mình có nên tin lời của Quý Đường hay không, nhưng trên đời này ngoài đồng tính luyến ái ra, sẽ không có ai làm những hành động quá mức thân mật với người cùng giới như thế. Đã vậy, Quý Đường còn hôn cô, không chỉ một Đường thân mật với mình bao nhiêu, thì lại lạnh lùng với bạn trai cô ấy bấy như tất cả những điều này đều không sao giải thích nổi."Chị không lừa em chứ?" Bùi Oanh Oanh thăm Đường có vẻ tức giận, cô ấy trầm mặc hồi lâu rồi buông Bùi Oanh Oanh ra, "Cút."Cô ấy đuổi Bùi Oanh Oanh, đã thế còn dùng từ "Cút".Bùi Oanh Oanh ngây người, Quý Đường thì đã ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp tỏ thái độ mất kiên nhẫn, "Làm sao? Nghe không hiểu? Cần tôi phải nói đến lần thứ hai?"Bờ mi Bùi Oanh Oanh run rẩy, cô lập tức trèo xuống giường, không nói bất cứ lời nào mà đi thẳng ra qua vừa mới ra đến cửa, cô lại không khống chế được cảm xúc của mình, dù đã gắng nén nước mắt để đi về phòng mình, nhưng khi vào phòng cô nhìn không rõ bậc cửa nên trực tiếp vấp đớn nơi đầu gối truyền đến khiến nước mắt cô cứ thế Oanh Oanh thút thít, chống tay từ từ bò dậy. Chờ khi đầu gối bớt đau, cô định trở tay đóng cửa, nhưng lại không đóng được."Oanh Oanh."Sau lưng cô truyền tới giọng Quý Oanh Oanh vừa nghe thì vội nâng tay lau sạch nước mắt, cũng không đóng cửa nữa mà đi nhanh vào trong phòng, chỉ là Quý Đường lại kéo tay Quý Đường kéo tay mình, Bùi Oanh Oanh giận đến mức hất mạnh tay cô ấy ra, Quý Đường hơi ngạc nhiên, sải bước vòng ra trước chặn Bùi Oanh Oanh người lẳng lặng giằng co trong bóng tối, Bùi Oanh Oanh cắn môi, hiện giờ cô không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì, ngoại trừ tủi thân ra thì càng thấy khổ sở nhiều hơn, không những thế cô còn cảm thấy đối với Quý Đường, mình căn bản không là gì đầu vốn dĩ chính là chọn ra từ bảy người, nếu như không phải khi ấy mình không nhìn Quý Đường, có khi lúc này em gái của Quý Đường chính là một người khác, mình đâu phải là duy Đường có đối xử với mình tốt hơn nữa thì cũng chỉ là giả dối cô ấy cho mình vật chất, nhưng đâu có đối xử với mình như em gái mà giống thú cưng nhiều hơn, vui thì trêu chọc, chán ghét thì đuổi Quý Đường khá mệt mỏi, ngữ điệu cũng chậm hơn ngày thường, "Ngã đau lắm hả?""Không đau." Nói xong Bùi Oanh Oanh liền cắn chặt môi, cô quay mặt đi, không muốn nhìn gương mặt đó của Quý Đường, "Không phải chị bảo em cút sao? Còn tới tìm em làm gì? Hay là bởi chăn lại lạnh?"Lý trí bảo cô không nên nói những lời này ra miệng, nhưng cô vẫn không nhịn muốn biết rốt cuộc thì cô là gì trong mắt Quý Đường, nếu như Quý Đường không thèm để ý đến lời nói của cô, cô sẽ ngoan ngoãn học hành, học xong sẽ đi kiếm tiền trả cho Quý Đường. Nếu như trả không hết, cô sẽ làm việc cả đời để trả, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ hy vọng xa vời rằng Quý Đường đối tốt với cô lẽ Quý Đường bị cô chọc cười, "Tính nết cũng thật lớn." Cô ấy ngẫm nghĩ, "Vậy em cũng bảo tôi cút có được không? Rồi em sẽ không giận nữa?"Bùi Oanh Oanh nhắm mắt lại, "Em..."Cô không biết phải nói Oanh Oanh cứng đầu đứng tại chỗ, cuối cùng là Quý Đường mất kiên nhẫn trước, cô ấy kéo tay Bùi Oanh Oanh, "Được rồi, đừng giận, đều là tôi sai, tôi không nên đuổi em, tôi xin đảm bảo sẽ không có lần sau. Ngã có đau không? Cho tôi nhìn thử nhé?"Mỗi lần Quý Đường nhẹ giọng dỗ dành đều làm Bùi Oanh Oanh hoảng hốt, cô hoảng hốt khi thấy mình được cưng chiều, cho rằng Quý Đường thật lòng thích mình, thật lòng tốt với mình, nhưng rõ ràng vừa rồi Quý Đường đã mắng Oanh Oanh lại muốn khóc, "Chị lại dỗ em, lần nào cũng vậy, chị nghĩ em dễ bắt nạt lắm sao? Em cũng là một con người." Lần đầu tiên cô thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ của mình, đã rất nhiều lần cô muốn nói ra, chẳng qua lần nào cũng không dám. Có rất nhiều chuyện cô không hề muốn làm, nhưng cô thật vô dụng, cô chỉ là một con chim hoàng yến mà Quý Đường nuôi thôi, cô biết địa vị của mình. Mặc dù cô không hiểu tại sao Quý Đường phải nuôi mình, nhưng đôi khi cô vẫn hy vọng xa vời, hy vọng Quý Đường có thể coi cô, đối xử với cô như một cá nhân độc lập chứ không phải là một con thú cưng."Được được được, lần sau không dỗ nữa." Quý Đường kéo Bùi Oanh Oanh vào lòng, giọng cô ấy vang lên bên tai Bùi Oanh Oanh, "Đừng khóc, khóc nhiều sẽ bị sưng mắt, ngày mai sao đến lớp gặp bạn bè thầy cô?"Bùi Oanh Oanh vừa nghe liền nén khóc, cô liều mạng nén khóc, được một lát thì đẩy Quý Đường, "Chị đừng có ôm em, tránh ra.""Được, tôi tránh." Quý Đường lùi một bước, "Vậy Oanh Oanh cho chị nhìn chân chứ?""Em không muốn." Bùi Oanh Oanh từ chối, một lát sau, cô còn hỏi, "Tại sao chị phải nuôi em?"Cô không nhìn ra bản thân có ưu điểm gì, năm đó ba mẹ cô coi cô là thứ phiền phức nên mới vứt cô vào cô nhi viện, nhưng tại sao Quý Đường phải nuôi thứ phiền phức như cô?"Em không đẹp, không nghe lời, như chị nói thì tính nết cũng lớn, tại sao chị phải nuôi em?" Lúc nói ra câu này, Bùi Oanh Oanh đã mang theo chút nức là vẻ mặt khi nói câu này của cô vừa anh dũng vừa đáng thương, trái lại còn làm Quý Đường thấy buồn như cơn buồn ngủ của Quý Đường đã vơi đi phần nào, giọng nói cô ấy chứa ý cười, "Oanh Oanh, sao em lại đáng yêu như vậy?"Bùi Oanh Oanh nhíu mày, cô đang rất nghiêm túc nói chuyện với Quý Đường, thế mà Quý Đường còn chê cười cô, "Em không đáng yêu, chị đừng có cười!"Quý Đường cười khẽ, sờ đầu Bùi Oanh Oanh, "Nếu em nghe lời hơn chút thì tôi đã không thích em đến vậy, được rồi, em không muốn cho tôi xem miệng vết thương thì đành thôi, em nghỉ sớm đi, sáng mai còn phải đi học."Nói xong cô ấy xoay người rời đi, Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy, chợt nhận ra Quý Đường không hề trả lời câu hỏi của cô, cũng có thể nói là, Quý Đường cố tình né tránh vấn đề sao lại nuôi mình?Chắc lý do thật sự là điều mình không thể nào tiếp nhận nổi, cho nên Quý Đường mới không nói, đúng thế nên làm gì bây giờ?Bùi Oanh Oanh đứng tại chỗ, nảy sinh ra một ý tưởng không nên muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Quý chương 37.
Chương 108 Bạn trai thứ bảyTác giả Đông Thi NươngBiên tập B3Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, Quý Đường nằm trong bồn tắm bị máu nhuộm đến đỏ thắm, nhuộm luôn cả chiếc áo choàng tắm anh đang tóc dài đen nhánh bị máu làm ướt, dán lên gương mặt trắng đến tái nhợt của anh, giống như từng con hắc xà đang trườn trên làn da trắng lạnh, thoạt nhìn vừa yêu dị vừa mỹ như đoá hoa trên cành đã nở đến độ rực rỡ nhất, hiện giờ đang dần tàn Đường cúi thấp đầu, mồ hôi nhỏ từng giọt theo chiếc cằm thanh tú."Oanh Oanh, người tiếp theo là tôi." Anh nói Oanh Oanh sửng sốt, "Gì cơ?"Quý Đường không ngẩng đầu lên, nhặt lấy một chiếc vảy rồi nắm tay lại, chiếc vảy đó nháy mắt hoá thành bột mịn, "Ngày Chung Kỳ Uẩn gọi điện nói lời chia tay với tôi, tôi liền biết người tiếp theo là ai. Trên đời này, người mà tôi yêu nhất chính là bản thân mình, thế nên nếu muốn giải trừ lời nguyền, mục tiêu của nhiệm vụ cuối cùng là chính tôi."Lúc còn đang tu luyện, Quý Đường đã đắc tội một đại yêu quái, mà đại yêu quái đó nhân lúc anh suy yếu vì độ kiếp đã hạ vào người anh lời nguyền âm hiểm nguyền đó khiến Quý Đường bị biến thành nữ giới, hơn nữa còn phải để một người con gái khác cướp đi trái tim của bảy người đàn ông yêu anh thật Đường vốn tưởng bảy mục tiêu kia chỉ là bảy người bình thường, nhưng sau khi vụ Chung Kỳ Uẩn kết thúc, anh liền phát hiện ra một vấn đề. Lời nguyền này không hề đơn giản như vậy, hoá ra mục tiêu cuối cùng của lời nguyền này chính là bản thân thế giới này, người mà Quý Đường yêu nhất đương nhiên chính là bản thân mình, mà muốn vượt qua bước cuối cùng, để cởi bỏ được lời nguyền, anh cần phải yêu người khác hơn cả yêu bản thân quả là, lời nguyền trên người anh đã được giải, cơ thể anh bắt đầu mọc lên vảy rồng. Nhưng rồng thì không thể ở lại trần gian, cũng giống như cá voi mắc cạn, cá voi thuộc về biển khơi rộng lớn, mà rồng thì thuộc về đất trời bao để không phải rời khỏi Bùi Oanh Oanh, mỗi ngày Quý Đường đều kiên trì róc hết vảy rồng trên người, làm chậm lại quá trình hoá rồng của Bùi Oanh Oanh diễn xong vở kịch Lương Chúc, anh cố tình tỏ ra lạnh nhạt với cô, chỉ vì muốn lừa gạt thiên đạo, lừa gạt bản thân, lừa gạt tất cả mọi người rằng anh không hề yêu cô hơn yêu bản thân. Nhưng anh đã thất Oanh Oanh không ngờ mọi chuyện lại như thế, nước mắt cô không ngừng rơi. Cô cứ tưởng ít nhất thì hai người vẫn còn có thể bên nhau thêm một khoảng thời gian nữa, nào ngờ không phải, hoá ra thời gian của hai người đã hết cũng không biết Quý Đường đã phải chịu đựng nhiều đến vậy, càng không hề biết vì yêu cô mà anh đã tự gây tổn thương đến cơ thể mình. Thế mà cô còn giận dỗi phải đêm đó vì sợ cô phát hiện ra vết thương trên người mình nên anh mới dừng lại hay không?Bùi Oanh Oanh ngồi sụp xuống đất, oà khóc nức nở vì đau lòng và tự trách, cô khóc đến gần như không thở nổi, phải dùng tay túm chặt vạt áo trước ngực như thể sẽ kìm được cơn đau, nhưng tim cô vẫn rất đau, đau như trái tim bị xay ra hàng nghìn mảnh nhỏ, ngổn ngang rối bời."Oanh Oanh."Không biết Quý Đường ra khỏi bồn tắm từ bao giờ, anh luống cuống nhìn Bùi Oanh Oanh khóc đến thở không ra hơi, muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng lại sợ máu trên người mình dính vào Oanh Oanh gục đầu xuống mà khóc, cả người nhếch nhác chật vật, nước mắt theo gò má chảy vào nơi cổ lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tái nhợt của Quý Đường bằng đôi mắt sưng húp. Cô nhào đến ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng khản đặc "Quý Đường, anh nên đi thôi.""Tôi không đi." Quý Đường từ chối mắt Bùi Oanh Oanh tràn ngập nỗi bi thương, cô khẽ nhắm mắt lại, "Chẳng lẽ anh muốn em trơ mắt nhìn anh chết dần chết mòn trước mặt em sao? Ở đây không có chỗ cho rồng. Quý Đường, anh không thể ích kỷ như vậy. Chúng ta... không phải chúng ta đã nói rồi sao? Lời nguyền của anh được giải trừ thì anh sẽ rời đi. Anh không được phép đổi ý." Cô lại mở mắt ra, nâng tay sờ lên gương mặt đã không còn lạnh lẽo của đối phương. Hoá ra vì anh đã biến thành rồng nên cơ thể không lạnh nữa, còn nói dối cô cái gì mà yêu thuật cao siêu chứ."Quý Đường, anh yêu em, em cũng yêu anh, nên em không thể nhìn anh đi vào chỗ chết được. Nếu anh không còn, em cũng không thể nào sống tiếp. Anh hãy đi đi, chỉ cần biết anh sống thật tốt ở một thế giới khác là em mãn nguyện rồi. Có lẽ lúc em chết đi, xuống dưới âm phủ, anh còn có thể lén đến gặp em một lần." Bùi Oanh Oanh cong môi cười khẽ, "Chẳng phải cũng rất tốt sao? Chúng ta chỉ cần yêu xa là được."Quý Đường cau mày, khẽ lắc đầu đầy bướng bỉnh "Tôi không đi, tôi sẽ không rời khỏi em."Bùi Oanh Oanh lau nước mắt, kiên định nói "Không, anh phải đi. Nếu không em sẽ..." Không biết cô đã nhặt lấy thanh đao mà ban nãy Quý Đường dùng để róc vảy rồng từ khi nào, cô kề thanh đao vào cổ mình, "Em biết anh có thể cướp lại thanh đao này trong nháy mắt, nhưng anh sẽ không thể lúc nào cũng ngăn cản em. Nếu anh không rời đi, sớm muộn gì em cũng sẽ tìm được cách chết."Ánh mắt Quý Đường hơi thay đổi, cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt không nói thêm câu nào nữa, nhưng quai hàm khẽ run lên, như thể đang gắng hết sức chịu đựng điều gì Oanh Oanh tham lam ngắm nhìn gương mặt anh, giờ phút này cô biết rõ, về sau mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy gương mặt ấy nữa. Cô muốn nhìn nhiều thêm một biết bao lâu trôi qua, Quý Đường mới lên tiếng, "Đợi khi trời sáng tôi sẽ đi, được không?""Được." Bùi Oanh Oanh cười đồng đứng ở cửa phòng tắm nhìn Quý Đường dọn sạch máu và vảy rồng, khi phòng tắm đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, cô nói "Em còn chưa bao giờ được nhìn thấy rồng đâu."Quý Đường quay lại nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, "Em muốn xem sao?"Bùi Oanh Oanh mím môi cười, "Có được không?""Được chứ, tôi còn có thể đưa em bay lên trời một vòng nữa." Quý Đường mắt Bùi Oanh Oanh sáng lên, "Thật ư? Em mới chỉ thấy người ta bay lên trời ở trong tivi thôi."Quý Đường đi đến trước mặt cô, cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, hàng mi dài che đi vẻ trìu mến trong đáy mắt anh, "Mặc áo khoác dày vào đi."Bùi Oanh Oanh thật sự mặc thêm một mớ áo, ba chiếc áo len cộng thêm một cái áo khoác nhung dày. Còn quàng thêm cả khăn và đội mũ cô ra khỏi phòng liền nhìn thấy bạch long bay lơ lửng trong phòng long kia dài khoảng 7-8 mét, toàn thân trắng như tuyết, trên đầu mọc hai chiếc sừng trắng bạc, tản ra ánh hào quang mờ ảo. Thân rồng phủ một lớp vảy rồng lấp lánh, chỉ là phần đuôi bị róc mất một đoạn vảy đến hở cả Oanh Oanh chỉ liếc qua phần đuôi giây lát rồi không chịu được mà dời tầm mắt đi, cô gắng nặn ra một nụ cười, bước tới nói, "Woa, đẹp quá đi mất." Vừa dứt lời, bạch long liền cọ đầu vào người cô, cô không nhịn được bèn sờ sờ vào sừng Đường biến từ bạch xà thành bạch long, còn mọc thêm bốn cái chân Oanh Oanh sờ một hồi thì nghe thấy giọng Quý Đường, "Ngồi lên lưng đi, nắm lấy sừng tôi."Bùi Oanh Oanh ngồi trên lưng bạch long, vì hơi sợ hãi nên vô thức nắm chặt lấy hai chiếc sừng rồng. Vào lúc Quý Đường thật sự mang cô bay ra khỏi cửa sổ, cô sợ đến mức nằm rạp xuống ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt vùi mặt vào lớp lông trắng. Bên tai là tiếng gió vù lúc lâu sau, cô mới âm thầm hé mắt nhìn thử, ngay sau đó liền ngây đang bay phía trên thành phố, bên dưới là từng toà kiến trúc nối liền thành một khối, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn xâu chuỗi lại như một con rồng lửa. Bùi Oanh Oanh chầm chậm ngồi thẳng dậy, nắm lấy hai chiếc sừng rồng, mở to mắt nhìn cảnh vật bên dưới. Một lát sau, cô đưa tầm mắt nhìn về phương cảm thấy như bản thân đã biến thành chim, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, không cần phải chịu gông cùm xiềng xích của thế gió mang theo bầu không khí tươi mát lướt qua gò má, cô vươn tay ra muốn nắm lấy mây lát sau, trời bỗng đổ mưa, nhưng thần kỳ ở chỗ, mưa không hề rơi vào người cô. Cô có thể nhìn thấy mưa, nhưng mưa không thể làm ướt đây Bùi Oanh Oanh từng đọc được một câu trong sách thiếu nhi —— "Nghe nói nước mưa chính là nước mắt của rồng."Nhìn Quý Đường đang mang theo mình bay lượn, cô nở nụ cười rất khẽ, cứ cười như thế, cho đến khi hai mắt đỏ bừng.***Đêm hôm đó, Bùi Oanh Oanh ngủ thiếp đi trên lưng bạch long, cô dựa vào thân rồng, nắm chặt sừng rồng trong tay mà say ngủ. Chờ khi cô tỉnh lại thì đã chỉ còn một Oanh Oanh mờ mịt ngồi trên giường, nhìn từng ngóc ngách quanh phòng. Đồ đạc của Quý Đường đều ở đây, thậm chí đến quần áo ngủ cũng còn nguyên, nhưng mà người thì đã đi chợt nghĩ đến điều gì, vội nhấc gối lên, cầm chiếc phong bao mà Quý Đường đưa cho mình hôm trước, cô đã quên khuấy mất cái phong bao Oanh Oanh run rẩy bóc phong bao lì xì, bóc được một nửa thì bực bội cắn vào tay. Cô cắn rất mạnh, cắn đến mức nếm được vị máu tanh, đến tận khi bàn tay không còn run nữa mới nhả hít sâu một hơi, nhìn vào bên trong phong bao, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên tờ giấy cũng chỉ viết một câu."Bùi Oanh Oanh, tôi yêu em."Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, thấm nhoè chữ chương 108.
Chương 83 Bạn trai thứ giả Đông Thi NươngBiên tập B3Không biết qua bao lâu, Bùi Oanh Oanh mới chầm chậm ngẩng đầu lên, cô nhìn đối phương bằng đôi mắt ngấn lệ, không biết nghĩ đến điều gì lại nói "Để tôi tiếp tục giúp ngài giải trừ lời nguyền đi, nếu ngài không chê."Cô vừa nói ra những lời này, sắc mặt Quý Đường lại đen thêm mấy phần, anh bỏ tay ra khỏi vai cô, ánh mắt khẽ thay đổi, cũng không nhìn cô nữa mà nhìn sang bên cạnh, "Có ý gì?"Bùi Oanh Oanh xuống giường rửa mặt trước, sau đó mới nói với Quý Đường "Hiện tại tôi không thích ai, cũng không biết bản thân muốn làm những gì, tôi nghĩ, chi bằng tiếp tục giúp ngài giải trừ lời nguyền, coi như là để báo đáp ngài." Cô ngừng lại giây lát rồi nói, "Chỉ là tôi hy vọng đợi tôi thi xong rồi hẵng bắt đầu."Cô nghĩ kỹ rồi, năm đó vì Mason bị thương nên cô đã hứa với Quý Đường sẽ giúp anh giải trừ lời nguyền, nhưng chỉ vì thích Hướng Vu Đồng mà cô đã thất hứa. Dù nói thế nào cũng đều là cô có lỗi. Ngoại trừ việc tiếp tục giúp Quý Đường giải trừ lời nguyền ra, cô không thể nghĩ ra cách nào khác. Cô vốn tưởng trong 3 năm qua sẽ có một cô gái khác thay thế thân phận của cô, xem ra không phải thể Quý Đường đến tìm cô cũng chỉ vì chuyện này, đương nhiên cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Quý Đường không quên được cô em gái này Đường cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười."Em nhất định muốn báo đáp tôi bằng cách này? Bất kể là trả tiền hay giải trừ lời nguyền, em làm tất cả những chuyện này vì không muốn nợ tôi hay vì muốn tương lai không còn quan hệ gì với tôi nữa?"Bùi Oanh Oanh cúi đầu, trước sự chất vấn của Quý Đường, cô nói "Đúng vậy."Cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, nhất là Quý bao lâu sau, cô liền nghe thấy tiếng đóng mở Đường bỏ đi, dường như anh đã nổi Oanh Oanh hơi sửng sốt, nhìn bánh bao chiên ngon lành trên bàn trà, cô do dự nhưng vẫn không nay cô không tới thư viện mà chiều tối đến bệnh viện khám lại, bác sĩ thay thuốc cho cô, nói rằng vết thương của cô tiến triển rất tốt."Vẫn nên kiêng nước, ngày mai là cô có thể tự thay thuốc rồi, cứ làm theo các bước như tôi làm hôm nay là được, trước khi thay thuốc nhớ rửa sạch tay.""Cảm ơn bác sĩ." Bùi Oanh Oanh xách thuốc và băng gạc về tay vẫn chưa tiện cử động nhiều, trên đường về ngang qua một cửa hàng thức ăn nhanh, cô liền vào mua đồ mang về ăn. Lúc chọn món, cô lại phân vân không biết nên gọi một hay hai phần, nhưng nghĩ rằng có lẽ tối nay Quý Đường sẽ không về, có về cũng sẽ không ăn loại thức ăn nhanh này nên cuối cùng cô chỉ mua một nhưng lúc mở cửa ra, cô lại thấy Quý Đường đang ngồi ở ghế thấy tiếng động, đối phương quay đầu lại, "Về rồi à?" Nhìn Bùi Oanh Oanh xách túi cơm trong tay, anh chớp chớp mắt, "Tôi đói."Bùi Oanh Oanh rất kinh ngạc khi thấy Quý Đường ở trong nhà, bởi cô không hề đưa chìa khoá dự phòng cho anh."Không cần chìa khoá, dùng chút yêu pháp là được, em không nhớ tôi là yêu quái sao?" Không đợi cô hỏi ra miệng, Quý Đường đã trả lời nghi hoặc của rồi, Quý Đường biết đọc suy Oanh Oanh đóng cửa thay giày, xách cơm đến gần Quý Đường. Bánh bao chiên trên bàn trà đã được dọn đi, đương nhiên là do Quý Đường đặt túi cơm xuống bàn, "Tôi vừa mua xong, cơm xúc xích, ăn cũng tạm được, không biết ngài có thích ăn không."Cô nhớ trong túi xách vẫn còn một cái bánh mỳ nhỏ, lát nữa cô sẽ ăn cái Đường liếc nhìn phần cơm trên bàn trà, "Tôi không muốn ăn cái này." Nói rồi rút một tấm danh thiếp ra đưa cho Bùi Oanh Oanh, "Đây là số điện thoại của cửa hàng cơm hộp, em giúp tôi chọn món, tôi ăn gì do em quyết."Bùi Oanh Oanh nhận danh thiếp, số điện thoại bên trên cũng không phải của cửa hàng cơm hộp nào, mà là số điện thoại của quản lý một nhà hàng 5 sao. Cô không nhịn được mà liếc Quý Đường, nhưng anh vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế salon nghịch điện Oanh Oanh day day trán, bỏ điện thoại ra gọi, điện thoại vừa được kết nối, còn chưa đợi cô lên tiếng, giọng của vị quản lý đã vang lên, "Là Quý tiểu thư ạ?"Cô không phản bác, chỉ nói "Xin chào, xin hỏi có thể chọn món ở chỗ ngài không? Là kiểu giao hàng tận nhà ấy.""Đương nhiên là có thể, Quý tiểu thư muốn ăn gì? Hay là tôi đưa toàn bộ những món đặc sắc ở nhà hàng chúng tôi, mỗi món một phần đến chỗ Quý tiểu thư nhé.""Hả? Không cần nhiều vậy đâu, không ăn hết." Bùi Oanh Oanh không ngờ đối phương lại nhiệt tình đến thế, cô luống cuống đáp, "Đưa đại vài món là được rồi.""Vâng, cho hỏi hiện tại Quý tiểu thư đang ở địa chỉ nào?"Bùi Oanh Oanh đọc địa chỉ của đầy nửa tiếng sau, có người tới gõ cửa phòng Oanh Oanh mở cửa ra nhìn, phát hiện ngoài cửa có tận 4-5 người đang đứng, trong đó người đứng đầu vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười, "Xin hỏi đây là nhà của Quý tiểu thư phải không? Chúng tôi tới từ nhà hàng Long Thước Kiều.""À, đúng rồi." Nhìn đống đồ trong tay bọn họ, Bùi Oanh Oanh cảm thấy không giống đồ ăn cho tiếp, cô ngây ngốc đứng nhìn đầu bếp biểu diễn màn nấu ăn tại hàng này không đưa món ăn tới mà đưa nguyên liệu và đầu bếp!!! Thậm chí bọn họ còn mang theo cả dụng cụ nấu nướng của nấu xong, người đứng đầu kia liền đầy căng thẳng đứng trước mặt Quý Đường, "Quý tiểu thư, đây là món ăn mà bếp trưởng của nhà hàng chúng tôi đích thân nấu, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của tiểu thư."Quý Đường lười biếng nhướn mi nhìn anh ta, chỉ một cái liếc mắt thôi, Bùi Oanh Oanh liền thấy mặt anh ta đỏ lên."Nhìn cũng tàm tạm, các anh có thể đi.""Vâng." Người đàn ông vội vàng xoay người, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, một lần nữa căn phòng của Bùi Oanh Oanh lại quay về trạng thái yên lặng. Thậm chí bọn họ còn giúp cô mang hết rác rưởi trong thùng rác đi, nếu không phải Quý Đường dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ còn ráng nấn ná thêm một lúc nữa."Ăn chung đi." Quý Đường nói với Oanh Oanh lắc đầu, "Tôi ăn phần cơm tôi mua thôi, tránh lãng phí.""Ồ, hình như phần cơm đó bị bọn họ tưởng là rác nên vứt đi rồi, làm thế nào bây giờ? Có cần gọi điện cho bọn họ không?" Quý Đường tỏ vẻ vô tội nói."..." Bùi Oanh Oanh mím môi, "Không cần, tôi ăn bánh mỳ."Nhất định là anh cố tình."Bánh mỳ? Ý em là cái bánh mỳ trong túi xách ấy hả?" Quý Đường chớp chớp mắt, "Sao giờ? Vì lúc chờ em đói quá nên tôi đã ăn hết cái bánh mỳ đó rồi."Bùi Oanh Oanh "..."Nói không cố tình thì ai mà tin được."Còn không ăn thì sẽ nguội mất đấy." Quý Đường Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, vẫn lắc đầu nói, "Ngài ăn đi, tôi không đói."Cô đi đến ngồi vào bàn, bắt đầu đọc qua vừa đọc sách cô vừa ngửi được mùi thơm của thức ăn từ phía sau truyền tới. Lâu lắm rồi cô không ăn một bữa cơm ngon chứ đừng nói đến một bữa cơm thịnh soạn. Mà mùi thơm cứ một mực bay vào trong mũi cô, cô chỉ có thể cố gắng hết sức phớt lờ nó thể lại tiếp tục hưởng thụ lòng tốt của Quý Đường dành cho cô, đây là nguyên tắc mà cô đã đặt cho chính ngồi học chưa đầy nửa tiếng, Bùi Oanh Oanh liền không học nổi nữa, vì để di dời sự chú ý, cô đành phải cầm quần áo đi tắm. Chờ cô tắm xong, thức ăn trên bàn trà đều đã bị dọn hết đi. Quý Đường đặt một tờ giấy trên mặt bàn, nói tối nay có việc nên không tờ giấy kia, Bùi Oanh Oanh thở phào nhẹ nhõm, lúc ở trước mặt Quý Đường cô ngại không dám nấu mỳ tôm, lúc này anh rời đi, rốt cuộc cô đã có thể nấu mỳ xong, Bùi Oanh Oanh mới cảm thấy dạ dày thoải mái hơn, cô khó khăn rửa bát bằng một tay, lại ngồi học đến 12 giờ mới mơ màng buồn ngủ trèo lên nhiên ngủ ở trên giường vẫn ngon hơn, dù hai ngày qua lần nào mở mắt ra cô cũng đều nằm trên giường khẽ thở dài một thật sự không biết nên đối mặt với Quý Đường thế nào.***Bùi Oanh Oanh ngủ đến nửa đêm thì bị lạnh đến tỉnh lại, cả người như bị bao phủ bởi khối băng. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, một cái bóng đen đập vào mắt khiến cô sợ đến mức suýt nữa thì giật bắn lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì, đối phương đã vươn tay che kín miệng cô lại."Đừng kêu, là tôi." Là giọng của Quý Oanh Oanh sợ gần chết, trái tim như nhảy ra thở hổn hển, còn tưởng nhà có Bùi Oanh Oanh đã nhận ra mình là ai, Quý Đường bỏ tay ra, hiện giờ anh đang ôm cô, đuôi rắn quấn quanh bắp chân Oanh Oanh đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy Quý Đường ôm mình, cô liền muốn ngồi dậy, "Ngài về rồi thì để tôi ra ghế salon ngủ.""Không được." Quý Đường ấn Bùi Oanh Oanh vào lòng mình, "Có phải em cảm thấy em nợ tôi rất nhiều không?"Bùi Oanh Oanh sửng sốt, khẽ ừm một tiếng."Thế thì..." Hiếm khi mới thấy Quý Đường nói lắp một lần, giọng điệu đều có phần cứng ngắc, "Mùa đông tôi sợ lạnh, em phải ngủ cùng tôi."Nói xong, đuôi rắn quấn càng chặt Oanh Oanh hơi khó chịu lắc lắc chân, nhưng cô vừa động đậy, đuôi rắn liền trườn sang chân còn lại. Chân này vừa động, đuôi rắn lại quấn chặt chân kia hơn một chút, Quý Đường làm hoài không biết Oanh Oanh bất đắc dĩ thoả hiệp, cô vốn đã gần như không bao giờ thắng nổi Quý Đường, huống chi bây giờ cô còn đang rất buồn ngủ."Vậy anh đừng có quấn chặt quá."Cái đuôi kia liền hơi thả lỏng ra, hình như Quý Đường rất vui vẻ, còn cọ cọ mặt mình vào mặt Bùi Oanh Oanh. Vốn dĩ là một hành động thân mật, nhưng vì cả người anh lạnh như băng nên ngược lại khiến cô lạnh đến run Bùi Oanh Oanh khẽ run lên, Quý Đường liền cau mày, gương mặt đang tươi cười lập tức trở nên ai oán ngút trời. Nói chung khi loài rắn sắp bước vào thời kỳ ngủ đông thì chỉ số thông minh đều không cao. Anh không hề cảm thấy mình làm cô bị lạnh mà chỉ cảm thấy cô đang ghét bỏ bóng tối, Bùi Oanh Oanh không phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của Quý Đường, vì anh lạnh buốt như một khối băng, cô liền xoay người đưa lưng về phía đối phương, mặt rúc vào trong chăn mới cảm thấy hơi ấm hơn một đêm này Bùi Oanh Oanh ngủ không yên, cô luôn bị đánh thức, có lúc vì bị đuôi rắn đè tỉnh, cũng có lúc vì vô tình chạm phải một thứ trơn trượt lạnh cứ tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh như vậy cả đêm, ngày hôm sau thành công bị Oanh Oanh đầu óc quay cuồng ngồi trong thư viện, chỉ cảm thấy chữ viết trước mắt đều như đang nhảy thở dài, đứng dậy đi rót một cốc nước nóng. Rót nước xong, cô không vội quay về phòng tự học mà đứng một hồi ngoài hành lang, nhìn cái cây trơ trụi trước thư viện đến thất thần. Mãi đến khi nghe được tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, khó khăn lắm cô mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng bưng nước nóng đi nay Bùi Oanh Oanh rời thư viện sớm hơn bình thường, vì cô phải đến hiệu thuốc mua mua thuốc, nữ dược sỹ đang xem ti vi, Bùi Oanh Oanh nghe thấy ti vi đang phát một tin."Mấy ngày nay là lần cuối cùng ông hoàng rock and roll Mason tổ chức..."Hết chương 83.
tôi đoạt bảy người bạn trai của chị gái