tôi nó sinh ra thời chinh chiến

Nhà côn trùng học Jeremy Thomas. Nhà côn trùng học Jeremy Thomas và cộng sự (Anh) đã phân tích thành phần hóa học của thứ nước nhầy lợi hại mà bọ cánh màng tiết ra để nghi binh. Trong sáu chất mà họ tìm thấy, có đến 4 chất giống như những chất mà kiến sử dụng để báo động khi trong tổ có chuyện. Đồng thời có nhiều đồn đoán là chính phủ trung ương Ukraine đã mất kiểm soát nhiều đơn vị quân đội. Chiến thuật Nga là chia rẽ, cắt đứt và bao vây quan Ukr thành từng cụm, cùng với tác chiến điện tử mạnh, dẫn tới các đơn vị thực địa của quân đội Ukr như Theo ông Chagnollaud, Hamas đang tận dụng khoảng trống chính trị do chính quyền Palestine tạo ra: "Tổng thống Palestine Mahmoud Abbas đã giành được vị thế chính trị trong suốt thời gian dài nhưng sau đó ông đã đã tạo ra một khoảng trống mà Hamas sẵn sàng lấp đầy bằng quyết Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Lost your way?Sorry, we can't find that page. You'll find lots to explore on the home page. Error Code NSES-404FROM LOST IN SPACEBuild Identifier vbfa0ae09Instance e7501938-5a87-42c0-8ed7-f6300d8276d1Request Id 1218f31d-dca4-47b1-aac1-077d3637d836-8911462 Nó Và Tôi là ca khúc nhạc lính nổi tiếng mà hầu như ai yêu nhạc vàng cũng đều biết đến những câu hát và giai điệu đã trở thành bất tử Tôi nó sinh ra nhằm chinh chiến mới quen nhau đã thương mến… Đây là một sáng tác chung của 2 nhạc sĩ Song Ngọc và Vọng Châu. Cái tên Song Ngọc thì đã quen quen thuộc, còn Vọng Châu thì không có nhiều người biết thực ra đây là một bút danh của nhạc sĩ Hoài Linh. 2 nhạc sĩ Song Ngọc và Hoài Linh có khoảng cách về tuổi tác khá lớn, Hoài Linh hơn Song Ngọc đến 23 tuổi, có thể xem là cách nhau cả một thế hệ, nhưng họ lại vô cùng thân thiết và đã cùng nhau hợp soạn nhiều bài nhạc vàng nổi tiếng Chiều Thương Đô Thị, Chúng Mình 3 Đứa, Một Chuyến Bay Đêm, Thiệp Hồng Anh Viết Tên Em, Nó Và Tôi… Tôi nó sinh ra nhằm chinh chĭến mới quen nhau mà thương mến Nó quê ngoài kia từ lâu lắm chưa lần về Ngày tôi gặp nó nét đăm chiêu đêm nhập ngũ Thấy thương nhau nhiều quá Ba tháng trong quân trường cam go đá chai tầm hồn lính mới Nó luôn bảo tôi đừng than oán chi cuộc đời Vì khi nhịp sűng vẫn đêm đêm vang vọng mãi Tao mày nào được vui… Click để nghe Nhật Trường hát Nó Và Tôi trước 1975 Bài hát Nó Và Tôi là câu chuyện về 2 người lính mới, cùng vào trong quân trường Quang Trung trong 3 tháng. “Nó” được mô tả là một người ở quê xa đã lâu chưa về thăm lại, tuổi đời còn trẻ có nét đăm chiêu và mang nặng suy tư về cuộc đời, về trách nhiệm của một người trai sinh ra trong thời binh biến. Có lẽ những suy tư trăn trở đó cũng là tâm trạng chung của những người lính mới, chưa kịp bước chân vào đời đã vội khoác lên người chiếc áo nhà binh, vì đồng cảm với nhau nên họ thấy thương nhau thật nhiều. Nhưng sự bỡ ngỡ và niềm suy tư đó sẽ qua rất nhanh, chỉ sau 3 tháng quân trường thì tâm hồn người lính mới sẽ trở nên chai sần, vẻ bề ngoài sẽ rắn rỏi phong sương vì phải dầm mưa dãi nắng trên thao trường khắc nghiệt. Dù gian khổ nhưng những người đồng đội vẫn luôn an ủi nhau không than oán cuộc đời, vì khi mà nhịp sűng kia vẫn còn vang vọng mãi thì làm sao có thể trọn vẹn được niềm vui. Hôm chia tay hai đứa cùng bùi ngùi Ngày mai nó tôi trên ngưỡng cửa cuộc đời Dặn nhau gắng vui, dù cho vành môi se khô mấy cũng mỉm cười Hai năm sau mới có thư về Nhìn con dấu ghi nơi nắng cháy biên thùy Người quen cho biết tin. Bạn tôi thân mến đã liệt oanh ngã xuống khắp đơn vị tiếc thương Sau 3 tháng quân trường cam go, những môn sinh của quân trường sẽ chia tay nhau để trở thành các tân binh ra đi về khắp các miền biên địa, họ cùng dặn nhau là cố gắng vui để đối mặt với muôn ngàn gian nguy. Nhưng rồi chỉ 2 năm sau. nhận được tin buồn từ nơi biên thùy gió cát, rằng bạn thân mến đã hiên ngang nằm xuống cùng đất mẹ, để lại biết bao nhiêu tiếc thương. Gặp nhau trong 3 tháng, sau đó đôi đứa ở đôi nơi suốt 2 năm trường, thật đau xót khi “ngày đầu tiên biết tin nhau là tin cuối”, và khu chiến cũng làm cơn mưa đổ bùi ngùi như là để khóc thương người ngã xuống ôi đứa đôi nơi ngày đầu tiên biết tin nhau là tin cuối Chát cay đầu môi chiều khu chiến mưa sụt sùi Nhìn trong lòng giấy nét quen xưa nghiêng đỗ gãy Nó đi nhưng còn đây… Muôn lớp trai đi nghìn sau theo dấu chân đi vào thiên lý Biết bao người trai nợ xương máu không trở về Người đi vào tối vẫn lưu danh cho đời mãi Nó anh hùng ngày mai… Hàng hàng lớp lớp người trai đã lên đường, như là sự tiếp bước cha ông nghìn xưa đi giữ nước, và dù có biết bao nhiêu người đã không trở về thì sự hy sinh đó cũng không là vô ích, tiếng thơm đã để cho nghìn đời sau này, vì người ngã xuống cho non sông gấm vóc được bình yên… Trong lời đề tựa trên tờ bài nhạc phát hành năm 1969, nhạc sĩ Song Ngọc – khi đó cũng là một quân nhân – đã ghi Niềm thương cảm kính dâng những anh hùng đã ra đi vì quê hương đất mẹ. Chiến hữu Vy Hoàng Bản quyền bài viết của Chúng ta sinh ra, có lẽ phải chiến đấu để trưởng thành? Tôi không mấy khi thích đeo mặt nạ, cũng không thích mặc loại áo giáp cồng kềnh từ cái thời nghìn năm lịch sử. Tôi chọn một chiếc vỏ cho những đối thủ khác nhau, họ đều thích cái việc tôi thoả mãn điều họ muốn. Tôi không chắc khi cậu đọc những dòng này, cậu có những đối thủ như tôi, nhưng tôi hiểu trên thế gian này, không chỉ một mình tôi có những đối thủ như vậy. Bắt đầu từ khi chào đời, mở mắt tiếp nhận ánh sáng của thế kỉ mình được sinh ra và lớn lên, tôi cứ ngỡ thế là mình thoát khỏi vòng vây đấy. Cái vòng vây người ta hay gọi là bọc ối, hay tử cung chật hẹp nơi tôi phải chờ 9 tháng 10 ngày để vùng vẫy, để làm siêu anh hùng hay việc gì lớn lao. Nhưng mà cuộc sống, ai định đoán trước cho nó được điều gì. Tôi lại mọc thêm vỏ – hay nói cách khác là cái khiên bảo vệ tôi trong trò đối kháng với cuộc đời, mọc thêm theo thời gian chầm chậm, vỏ chồng vỏ. Lớn lên một chút khi thoát li khỏi quãng thời gian con nít, đối thủ đầu tiên của đời tôi xuất hiện – Gia Đình. Tôi yêu họ, họ cũng yêu tôi, một tình yêu trọn vẹn và đằm thắm. Nhưng tình yêu của gia đình chắc là một trong những tình yêu tôi cho là khó hiểu nhất? Mẹ từng nói thế này “Con yêu, vì muốn tốt cho con sau này, mẹ mong con hãy ___ ” Là “hãy” gì thì còn phụ thuộc cha mẹ mỗi người muốn gì ở bạn. Còn mẹ tôi ấy à, bà muốn tôi học Luật, còn tôi thì mê đắm cái ngành Báo Chí. Bạn biết đấy, Đại Học không chỉ là nơi để học mà còn là thứ gì đó xa vời lắm, chẳng mấy khi người ta lại nói Đại Học là một trong những con đường duy nhất dẫn đến thành công tuy bây giờ khái niệm này hoàn toàn không còn đúng đắn nữa. Tóm lại, tôi thật sự ghét cái ngành đấy, vì nó khô khan và không hợp chí hướng tôi muốn đến. Nói như thế không có nghĩa là tôi phản quốc, tôi không thích học Luật không phải tôi ghét Việt Nam này. Nhưng vì mẹ, phải, tôi đã đi theo con đường vào Toà Án. Ngồi trên giảng đường mà lòng bâng khuâng chẳng rõ rốt cuộc bản thân nên tự hào hay nên khóc. Thế là chiếc vỏ đầu tiên của tôi đã lộ diện, đó là chiếc vỏ của đứa con ngoan, của đứa con người ta gọi là hiếu thảo. Chúng ta đều vì gia đình mà dễ dàng từ bỏ thứ chúng ta hằng mơ được theo đuổi, bởi có lẽ dù đi đâu về đâu, dù lạc đường ngược lối, gia đình vẫn là nơi cho bạn để trở về, vẫn là nơi bạn tự do ngã mình bất kì chỗ nào trên mặt sàn để thẳng cẳng ngủ nghê. Chúng ta cố gắng làm tất cả như họ mong muốn vì hai từ “bổn phận” để rồi tự nhiên từ đâu quanh xung quanh ta xuất hiện lớp vỏ bọc hoàn hảo khi kẻ khác nhìn vào. Mà thật ra cái vỏ đấy, là hãnh diện của gia đình. Thơ thẩn để trái tim tự do xao nhãng ít phút, đối thủ thứ hai cũng là đối thủ khiến chúng ta dễ dàng gục ngã nhất – Tình Yêu. Chúng ta thường bảo ban nhau rằng Yêu là phải thay đổi để hoà hợp. Nhưng tất nhiên rồi, là sự thay đổi từ hai phía, chuyện này đáng buồn mà nói không tồn tại nhiều trong các câu chuyện yêu đương. Thế nên về phương diện tình cảm, tôi cho là có hai loại vỏ bọc hoàn hảo. Vỏ bao dung của anh, vỏ kiên cường của em. Một là anh quá chiều em, để em trở thành công chúa bướng bỉnh, để mình anh thay đổi tất cả chỉ vì anh thật sự yêu em còn em yêu cái cách anh thay đổi vì em. Hay nói cách khác em yêu cái vỏ bọc đấy của anh – vỏ bọc của sự nuông chiều. Nó làm tôi nhớ đến việc có một cặp đôi chia tay vì cô bạn gái quá bất mãn do chàng trai ít khi tặng đồ vừa ý cô. Nhưng cô liệu có biết, những món đồ cô tặng anh cũng chưa bao giờ là thứ anh thích. Nếu không bởi anh yêu cô quá đi, chắc mấy thứ linh tinh đấy làm bằng thủy phí đi chăng nữa anh cũng không giữ lại bên mình. Người ta bảo con trai thì phải biết chịu đựng, nhưng không có nghĩa họ phải chịu cả tổn thương không đáng có, người ạ. Hai là em quá yêu anh, đến mức để anh vô tâm, em vẫn yêu, em thay đổi là được chứ gì. Em thay đổi ít nói lại đôi chút để anh có khoảng không gian chơi game cùng bạn bè; em thay đổi bớt quản lại nhiều chút để anh có thời gian tụ tập ở đó đây. Chỉ cần cảm thấy “chắc là anh đang vui”, em lập tức có thể mỉm cười. Duy chỉ đáng thương một điều rằng Anh không nhận ra có một kẻ vì anh mà thay đổi đến đau lòng. Có một kẻ vì anh mà lúc nào cũng thủ sẵn bên mình một lớp vỏ – lớp vỏ vui vẻ với anh, em nghĩ anh sẽ an lòng khi không phải chăm lo quá nhiều cho em, cố gắng nghĩ rằng chúng ta quả thực đang yêu nhau đúng nghĩa. Anh à, anh hiểu không? Cơ mà mãi sau này lớn thật lớn đến độ trưởng thành, ta mới nhận ra ngoài xa kia có một đối thủ lớn hơn, xứng đáng hơn – Xã Hội, và đối thủ này bắt buộc ai cũng phải thủ sẵn hai ba cái vỏ bọc để tiện bề thích ứng. Người phô diễn đúng bản chất thật với xã hội quả là rất ít, có thể vì hoàn cảnh, cũng có thể vì con người. Chưa chắc bởi vì ta ngại đâu, mà ta còn sợ kém cỏi, sợ ngoài kia nhiều người như thế nên mình đâu là cái gì quá cao xa, sợ thái độ mình hôm nay tồi tệ quá thành thử sếp sẽ la. Bước ra ngoài xã hội là phải nhớ chọn lấy một chiếc mặt nạ cho ngày hôm ấy, nhất thiết phải là chiếc mặt nạ vui vẻ đến chỗ làm nếu không cấp trên sẽ khiển trách. Nhất thiết phải là chiếc mặt nạ cố gắng cho kẻ ngoài thấy cục pin năng lượng của bạn đang ở mức mới sạc đầy. Họ luôn thốt ra mấy câu như “Thật giỏi. Cậu đúng là con người thành đạt.” Mà ai chẳng mệt mỏi khi lớn lên bỗng chốc xa vời tháng ngày cùng đám bạn trốn học, đi thẩn thơ ăn hàng, ngủ thì trễ dậy cũng trễ nhưng chẳng ai tiện quản cả. Lớn rồi, là đã trưởng thành, là phải chạy đôn chạy đáo vun vén cuộc sống làm sao để người khác không đánh giá bạn là một đứa “thất nghiệp”, “vô tài” trong xã hội. Thế nên rõ ràng mà nói, nếu cậu đã sẵn sàng mặc những chiếc vỏ bọc hoàn hảo lên sàn đấu đối kháng với đối thủ này, cậu đã trưởng thành rồi. Có thể hơi đau, có thể hơi giả dối khi liên tục thay lắp cảm xúc này vào ngày nọ, nhưng nó đáng để chúng ta vật lộn nhất trong cuộc đời. Gửi đến các cậu ít lời ngỏ, dù chúng ta như thế nào, dù cuộc sống ra sao, hãy nhớ Chúng ta là chiến binh của chính mình. Hãy sống và chiến đấu cho những lý do chính đáng, như cách chúng ta được sinh ra để sống cho bản thân chứ không phải làm hài lòng kẻ khác. Cậu hoàn hảo Khi cậu là chính cậu mà thôi. Tác giả Heliophilia. Nguồn A crazy mind

tôi nó sinh ra thời chinh chiến