tôi là ai trong thế gian này

Ngay tại thời điểm này, các hình đại diện AI - tức là AI được hiển thị với vóc dáng và / hoặc khuôn mặt kỹ thuật số - thiếu đi sự hấp dẫn của Michael B. Hầu hết, thực sự, hết sức rùng rợn. Phân tích cho thấy rằng việc bắt chước các rô bốt với các tùy chọn giống như con người khiến chúng tôi cảm thấy thích thú - ở một mức độ nào đó. Nếu bạn nói là "tôi sẽ làm việc ở đây tạm thời hoặc chỉ trong một thời gian ngắn" thì chắc chắn đây không phải là một câu trả lời thích hợp. Thay vì vậy, câu trả lời của bạn nên ngắn gọn và mở rộng nó với kế hoạch tương lai của bạn. Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim chương 185 | Đọc Chương 185: Ai nha! Cảnh này thật không thể xem, người ta còn là đứa nhỏ a full - doc truyen Vo Xinh Dep BA An: Ang XA Cung Chieu TrAn Dau Qua Tim chương 185 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi Bankso Vn. Dù không phải người có thành tích đáng nể trong việc học, tôi từng cảm thấy mình may mắn vì biết mình thích gì, muốn làm việc trong lĩnh vực nào và có khả năng gì. Nói chung, tôi được lựa chọn đi theo “tiếng gọi trái tim”. Thế nhưng cuộc sống đâu thể luôn theo ý ta. Ở thời điểm mà đáng ra tôi có thể xác định rõ con đường cần đi, thì tôi lại như một thanh niên mới chập chững vào đời, đứng trước muôn vàn câu hỏi về bản thân. Tôi nhận ra, sau nhiều năm tích cực phấn đấu cho tương lai, cảm giác bỗng nhiên không biết bản thân đang và sẽ ở đâu khiến ta mệt mỏi hơn rất nhiều, so với thời vẫn còn là một trang giấy trắng. Tôi biết, không chỉ một mình tôi phải trải qua quãng thời gian mơ màng như vậy. Bài viết này không mang đến cho bạn một câu trả lời, cũng không để lại cho bạn một công thức để tiên đoán tương lai. Tuy nhiên, tôi tin rằng bạn sẽ hiểu rõ nguyên căn tại sao hiểu về bản thân lại là một hành trình khó khăn đến như vậy. Bài viết này cũng đặc biệt dành cho những người đang ở giai đoạn mà bạn tưởng chừng rất thuận lợi, thì phải dừng lại với câu hỏi Trong tương lai, mình là ai? Những gì mình đã và đang làm có giúp ích gì không? Câu chuyện 1 Làm chủ quyết định Quyết định trọng đại nhất bạn từng đưa ra cho chính mình là gì? Cuối năm lớp 12, tôi chắc như đinh đóng cột, rằng tôi sẽ là một Marketer. Niềm tin này duy trì đến khi tôi trở thành sinh viên. Đáng chú ý là điểm các môn chuyên ngành của tôi thấp tệ, và tôi chưa bao giờ vượt qua vòng hồ sơ của các cuộc thi Truyền thông hay quảng cáo. Lý do tôi chọn ngành này, bởi tính cách năng nổ từ thời Phổ thông trung học. Thêm vào đó, trong mắt bạn bè, thầy cô, tôi là đứa rất hợp Marketing vì…tôi hoạt ngôn. Cứ thế, tôi chọn Marketing như một lẽ dĩ nhiên. Tôi chưa từng một lần tìm hiểu, Marketing là gì. Chỉ nghĩ rằng những người thích hoạt động như tôi thì theo ngành đó là chuẩn không có khái niệm về công việc hay kĩ năng cần thiết trong ngành này, chỉ nghĩ rằng Marketing là bán hàng, làm quảng cáo như trên tivi. Ở độ tuổi học sinh, khả năng tư duy của tôi chỉ mới được phát triển, vì thế việc chủ động tìm kiếm và học hỏi kiến thức bên ngoài chương trình trường lớp là rất hạn chế. Tôi không trách bản thân vì điều đó. Điều đáng tiếc, đó là niềm tin nhất thời đã khiến tôi tự hào. Tôi nghĩ mình không giống như nhiều bạn khác, vì tôi biết rõ bản thân muốn gì, hay tương lai sẽ làm gì. Tương tự, ngày chọn ngành học Master, tôi còn nhớ cuộc điện thoại với Bố và câu nói “Sản phẩm đều có giới hạn về sự hoàn hảo, còn dịch vụ thì không” đã khiến tôi chọn ngành dịch vụ để nghiên cứu. Nói cách khác, tôi đã có một cú nhảy không phải giữa 2 bờ sông, mà là 2 điểm đến không mấy liên quan đến nhau. Sức mạnh của niềm tin thuyết phục thôi rằng, tôi sinh ra là để làm dịch vụ. Rồi một niềm tin khác lại xuất hiện từ thời gian làm luận văn tốt nghiệp. Tôi được GS hướng dẫn truyền cảm hứng về lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Bạn bè ủng hộ tôi làm Tiến sĩ vì phong cách rất giống một người làm giáo dục. Cùng với nhiều lời khen khác, tôi tin rằng mình có khả năng làm nghiên cứu và nhất định sẽ theo đuổi con đường ấy đến cùng. Nếu mọi thứ vẫn luôn xuất phát từ suy nghĩ và hành động của chính mình, thì tại sao tôi lại gặp khó khăn với câu hỏi tôi là ai trong 5-10 năm nữa? Nói đúng hơn, tôi rơi vào trạng thái hoang mang vì không biết mình muốn gì. Sau nhiều năm gắn bó với học thuật, giờ đây tôi không còn cảm thấy mình thuộc về nó nữa. Nhưng tôi có thể làm gì với vốn kinh nghiệm thực tế ít ỏi và chuyên môn chỉ dừng lại ở mặt lý thuyết? Tôi không biết mình muốn gì, và nên làm gì tiếp theo, vì thực ra, tôi chưa từng tự mình đưa ra phán quyết. Vậy như thế nào mới gọi là làm chủ quyết định của mình? Tự chủ không thể tách rời với hiểu biết. Tôi không thể vỗ ngực tự hào tôi đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó trong đời mà không cần tìm hiểu thông tin liên quan tới nó. Quyết định có thể được hình thành bởi niềm tin, nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ. Phải nói thêm rằng, niềm tin thiếu hiểu biết được xây dựng bởi những gì chúng ta “nghe người khác nói”, hay những nhận xét về bản thân mà chúng ta biết được qua ý kiến bên ngoài, những bài trắc nghiệm tính cách. Khi đưa ra quyết định mà chỉ nắm bắt được một mặt tích cực, thì đối mặt với thực tế tiêu cực sẽ là khó khăn rất lớn. Thậm chí, khiến nhiều người phải nghỉ việc, chuyển đơn vị công tác liên tục vì không biết mình thật sự cần gì, muốn gì và có khả năng gì. Mỗi một quyết định đều không dễ dàng, và cũng chẳng có quyết định nào là mỹ mãn nhất. Điều cần thiết hơn là phải hiểu được tại sao mình chấp nhận hay từ chối một lựa chọn nào đó. Tôi rất biết ơn quãng thời gian chênh vênh vô định đã cho tôi cơ hội được nhìn lại những gì mình đã đi qua, để nhận ra hiểu biết của tôi lúc trước còn quá non nớt và ít ỏi. Do đó, tôi vẫn luôn ủng hộ bạn đọc làm chủ quyết định cuộc đời một cách thực thụ. Tức là không chỉ với một niềm tin, mà hãy tìm hiểu thật kĩ về những gì bạn muốn làm, và đặt câu hỏi Mình có sẵn sàng với nó không? Câu chuyện 2 Bạn đưa ra quyết định vì điều gì? Tôi may mắn vì mọi quyết định liên quan đến học hành hay công việc, và cả trong cuộc sống cá nhân đều chỉ tập trung vào bản thân. Điều đó có nghĩa, nhiệm vụ của tôi là cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất, cho chính mình chứ không vì ai khác. Thế nhưng cũng đã có lúc tôi tự hỏi, tại sao mình lựa chọn con đường này khi không cảm nhận được niềm vui như trong tưởng tượng. Tôi nên theo đuổi lĩnh vực nào, công việc ra sao để luôn cảm thấy hứng khởi và tràn đầy nhiệt huyết? Hay, có lựa chọn nào khác giúp tôi “thoát” khỏi những khó khăn hiện tại hay không? Câu trả lời chân thành nhất, là tôi không biết! Tôi chỉ biết rằng tôi đã từng rất yêu thích nó. Tôi biết mình thích nó vì tôi thấy những con người đã thành công trên con đường này, nhìn thấy họ miệt mài và chăm chỉ. Tôi cũng muốn được thành công như họ. Thì ra trong suốt nhiều năm, việc tôi yêu thích chỉ chiếm 20-30%, trong khi đó tôi dành thời gian để “mô phỏng” người khác, bằng cách ngắm nhìn thành tích của họ, và khao khát có được điều tương tự. Tôi lựa chọn ngành nghề này vì tôi muốn trở thành ai đó mà tôi cho là tốt đẹp, chứ không phải vì sự tốt đẹp của bản thân tôi. Điều đó có gì khác nhau? Tôi không thực sự hiểu được rằng, những người thành công trong lĩnh vực nào đó đã phải đi qua rất nhiều khó khăn. Những khó khăn đó không tính bằng giờ, cũng không phải qua nhiều tuần, mà thực tế là bằng nhiều năm. Và nhờ những khúc quanh co ấy, họ mới có cơ hội được toả sáng. Nói cách khác, phiên bản tốt nhất mà tôi mong đợi không phải được bồi đắp nên từ thành công, mà chính là nhờ những khó khăn, thậm chí là thất bại. Tôi không nhìn thấy điều đó. Với một sinh viên TS, hay một người làm trong ngành giáo dục, tôi biết rằng công việc này cho tôi cơ hội được lắng nghe và chia sẻ với sinh viên điều tôi luôn muốn làm, được tham gia vào những hoạt động cải cách chất lượng giáo dục điều tôi mong mỏi, và được làm nghiên cứu về lĩnh vực tôi yêu thích. Điều mà đáng ra tôi nên tìm hiểu, đó là những trải nghiệm tiêu cực về hành trình gian khó này. Rõ ràng “trăm nghe không bằng một thấy”, nên đôi khi việc lắng nghe trải nghiệm của người đi trước, chưa chắc đã đúng như bạn nghĩ. Ví dụ, khi đứng trước nhiệm vụ khó khăn, có người cho rằng đó là thử thách, cũng có người cho là rào cản. Một công việc chứa đựng quá nhiều rào cản sẽ khiến bạn mệt mỏi, kiệt sức và hao mòn cả về thể chất, lẫn tinh thần. Ngược lại, tính thử thách lại khiến cho công việc thêm phần thú vị, đánh thức sức mạnh của ý chí và trí lực. Với nghiên cứu sinh, hầu hết ai cũng có trong mình mong muốn được học hỏi chuyên sâu về một lĩnh vực nhất định. Trong trí tưởng tượng của số đông, người làm nghiên cứu rất uyên bác, không phải chịu áp lực về doanh số, ngày ngày làm bạn với muôn vàn kiến thức của xã hội loài người. Cũng có người nghĩ rằng mình hợp với công việc nghiên cứu vì tính cách trầm lắng, thích làm việc độc lập hơn là đội nhóm. Đặc biệt hơn, có người học TS vì muốn tạm rời xa áp lực đi làm thuê, né tránh mối quan hệ căng thẳng giữa sếp và nhân viên; hoặc đơn giản là tận hưởng cảm giác tự do, yên bình của sinh viên. Đã thế, chỉ sau 4-5 năm đã có một tấm bằng thật oai, ai ai cũng gọi mình là Tiến sĩ. Thật ra, việc có một tấm bằng không chứng minh ta đã có được điều cần có. Ngược lại, sự kiên định và khả năng thích ứng với những cảm giác tiêu cực mới tạo nên hình ảnh thành công của nghiên cứu sinh. Thế nhưng không phải ai cũng chấp nhận sự thật ấy. Ví dụ, khi trở thành sinh viên TS, bạn chỉ có duy nhất 1 ông chủ – người nắm trong tay quyền sinh quyết sát – đó chính là Giáo sư hướng dẫn. Với một người không thích thảo luận với đồng nghiệp, bạn có chịu được áp lực luôn phải làm việc nhóm vì đó là dự án quan trọng do Giáo sư yêu cầu không? Với người muốn thoát khỏi sự ám ảnh về doanh số, KPI, bạn có hứng thú với tinh thần “Xuất bản hay là chết” Publish or Perish của giới học thuật không? Ai cũng có giới hạn riêng, và chúng ta cần hiểu giới hạn của chính mình. Tôi đã không hiểu được đằng sau hương vị ngọt ngào của thành công, những người mà tôi ngưỡng mộ đã phải trải qua những điều gì. Quan trọng hơn, rất nhiều điều trong đó bản thân tôi không chấp nhận được. Vì thế, cho dù tính cách tôi phù hợp với công việc nghiên cứu, hay tôi đủ khả năng để tham gia vào lĩnh vực này, thì tôi cũng không thể trở thành phiên bản tốt hơn nếu không chấp nhận những “trái đắng”. Nói cách khác, không phải mọi chông gai hay thành tích đều có ý nghĩa với tôi. Nếu bạn đang cảm thấy tương lai thật mờ mịt, tôi mong rằng bạn cân nhắc hai điều sau1. Cảm giác vô định, chênh vênh không chỉ đến một lần, mà nhiều lần trong đời, kể cả với những người đứng trên đỉnh cao của danh vọng, thành công. Qua trải nghiệm của chính mình, tôi tin rằng việc tự vấn là quan trọng, nhưng thay vì đặt câu hỏi “Tại sao mình lại mất phương hướng thế này?”, thì hãy dành thời gian kể lại toàn bộ câu chuyện mà bạn đã đi qua và những quyết định bạn đã đưa ra. Đôi khi phút giây bạn dám chậm lại mới tạo nên những quyết định đúng đắn nhất. 2. Mở ra cánh cửa cơ hội, càng nhiều càng tốt. Quay lại với niềm tin mà tôi nhắc tới ở câu chuyện đầu tiên, ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ niềm tin ấy là nguyên do khiến tôi cảm thấy lạc lối. Tôi tin mình hợp với Marketing, vì thế tôi đã dồn tâm sức tìm kiếm công việc trong lĩnh vực ấy. Đồng thời, tôi cũng bỏ qua mọi lời mời thử sức ở những ngành nghề khác, chỉ vì tôi nghĩ rằng “dù sao mình cũng là Marketer, làm mấy việc kia chỉ tốn thời gian của mình thôi”. Sự thật là, tôi chưa từng một ngày làm Marketer. Tệ hơn nữa, tôi chẳng biết mình nên làm gì sau nhiều năm mải miết mê muội với lĩnh vực ấy. Vậy nên, tôi hi vọng bạn sẽ cho phép bản thân được “tốn thời gian” một cách giá trị nhất, là tìm hiểu và gặt hái trải nghiệm bất kì nào đó. Mọi kiến thức và hiểu biết về từng ngóc ngách liên quan đến quyết định của bạn đều rất quan trọng. Có lần, để tìm hiểu về vị trí làm việc trong một công ty tư vấn MBB, tôi đã sử dụng Linkedin để tiếp cận với một vài nhân viên. Bạn hỏi tôi có thấy kỳ cục không? Có chứ, tôi nghĩ chẳng ai muốn nhắn lại cho một người xa lạ như tôi. Thế nhưng sau nhiều tin nhắn thì tôi cũng nhận được một hồi đáp và vô số chia sẻ từ người thật việc thật. Kinh nghiệm của tôi là, bằng nhiều cách khác nhau, bạn đừng ngại tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài nhé! Cảm ơn bạn đã đến với tôi và đọc bài viết này. Khi bị cảm giác vô định bủa vây, bạn đã làm gì? Tôi rất muốn học hỏi từ bạn, hãy để lại bình luận bên dưới nhé. Hẹn gặp bạn ở bài viết lần sau! Giang In Real Talk. ** Nội dung trong bài viết, bao gồm tư liệu hình ảnh và video nếu có thuộc quyền sở hữu của trang Giang In Real Talk.** Mọi hình thức sao chép và đăng lại cần được thông báo và chấp thuận bởi chủ sở hữu. Liên hệ gianginrealtalk Tỉnh Dòng Phanxicô Xaviê - Dòng Tên Việt Nam - 19 đường 5 - - Trung - Thủ Đức - thần học, triết học, tâm lý, kinh thánh, cầu nguyện, các vấn đề của cuộc sống, linh đạo, nhóm mục vụ, mục vụ...Bạn đang xem Tôi là ai trong thế giới này Ở lứa tuổi thanh niên, hầu hết ai trong chúng ta cũng gặp khủng hoảng về căn tính. Khi trí não phát triển đến một mức độ nhất định, con người thường đặt các câu hỏi liên quan tới căn tính của mình. Tôi là ai? Tôi sống để làm gì? Và tại sao con người phải chết?… Nói một cách khác, đây là lứa tuổi đi tìm ý nghĩa cuộc sống và nhiệm vụ cần phải giải quyết là nhận ra „vị trí của mình” trong thế giới này. Nét đẹp của tuổi thanh niên là sống có lý tưởng. Nhưng căn tính nơi người trẻ ở giai đoạn này chưa thực sự rõ ràng, cho nên các bạn có xu hướng đi tìm cho mình những hình mẫu nơi người nổi tiếng như ca sĩ, diễn viên, cầu thủ bóng đá…. Có thể hiểu, các bạn trẻ thích chọn cho mình những thần tượng để diễn tả khao khát của mình. Người trẻ muốn trở nên như những người có vị trí và sự ảnh hưởng trong xã hội, như các thần tượng mà mình yêu mến. Sự lôi cuốn và sức hấp dẫn của các thần tượng là một động lực để các bạn trẻ học tập và cố gắng rèn luyện bản thân, cũng như học hỏi những kinh nghiệm đáng quý từ các thần tượng. Tuy nhiên, nếu không đủ tỉnh táo các bạn dễ bị thu hút và chỉ chú ý tới những hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Cần có một khoảng cách nhất định với các thần tượng, để các bạn không bị đồng hóa và đánh mất cá tính riêng của mình. Nhất là không bị trở nên bản sao – chỉ biết coppy, bắt chước mà không biết chọn lọc. Để nhận ra căn tính thực của riêng mình, các bạn phải biết tách mình ra và tự đi tìm câu trả lời cho chính mình Tôi là ai? Trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu Chúa Nhật 21 Thường Niên, Đức Giê-su hỏi các môn đệ „ Người ta bảo Thầy là ai?” Sau một thời gian sống cùng và ở với Thầy, các ông trả lời rằng „Có người nói Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ khác thì bảo là ông Ê-li-a, hay là một trong các vị ngôn sứ…” Các đánh giá, nhận xét của người khác về Đức Giê-su là rất tích cực, nhưng tất cả những danh xưng ấy là của người ta, họ là những người nhìn Đức Giê-su từ bên ngoài, chứ chưa phải là ý kiến của riêng các môn đệ, là những người đã sống và cùng đồng hành với Người. Đức Giê-su hỏi riêng các ông „Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Mt 16, 13-20 Phê-rô đã trả lời „Thầy là Đấng Ki-tô, Đấng Mê-si-a…Câu trả lời của Phê-rô đúng, nhưng có lẽ chưa đủ. Vì ngay sau đó, Đức Giê-su cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người là Đấng Mê-si-a. Tại sao Đức Giê-su phải ngăn cấm các môn đệ không được tiết lộ căn tính của Ngài? Phải chăng Đức Giê-su sợ sệt không muốn công khai danh phận thực sự của mình? Hay là, Ngài chỉ muốn tiết lộ danh tính thực cho một nhóm nhỏ mà thôi? Chắc chắn Đức Giê-su chẳng vì sợ chết mà không dám công bố căn tính của mình. Trong các sách Tin Mừng, rất nhiều lần Đức Giê-su đã thẳng thắn đối chất với những người có quyền mà không hề sợ hãi. Đức Giê-su cũng chẳng muốn giữ bí mật riêng cho các môn đệ mà thôi. Mục đích của Đức Giê-su khi đến trần gian là tỏ lộ chính mình là Con Thiên Chúa và làm chứng về Chúa Cha. Vậy tại sao Ngài lại ngăn cản, không cho các môn đệ tiếp tục bàn tán và loan truyền một câu trả lời đúng về Ngài? Có lẽ, nguyên do là vì các môn đệ chưa hiểu đúng ý nghĩa Đấng Mê-si-a là thêm Phòng Tư Pháp Tiếng Anh Là Gì ? Tư Pháp In English Đối với các môn đệ, khái niệm Đấng Mê-si-a hàm chứa một quyền lực mang tính chính trị, là người có sức mạnh giúp dân giải phóng khỏi ách thống trị của Đế quốc Roma. Đấng Mê-si-a mà dân Izrael đang mong chờ là Đấng có quyền năng thực hiện phép lạ vĩ đại, tương tự như Mô-sê đã thực hiện khi đưa dân vượt qua biển đỏ… Trong khi đó, đối với Đức Giê-su Đấng Mê-si-a mang ý nghĩa là sự đau khổ và chịu chết. Có thể nói rằng, Phê-rô đã đại diện cho các môn đệ trả lời đúng câu hỏi của Đức Giê-su, nhưng chính Phê-rô cũng hiểu sai về câu trả lời ấy. Sự ngăn cản của Đức Giê-su trong việc cấm cản các môn đệ loan truyền rộng rãi Người là ai, là vì các môn đệ chưa hiểu được ý nghĩa thực sự khái niệm Đấng Mê-si-a là gì, cho đến khi họ chứng kiến việc Thầy mình chịu chết nhục nhã và phục sinh. Nói một cách khác, mặc dù trả lời đúng căn tính của Đức Giê-su, nhưng các môn vẫn chưa hiểu danh tính đức thực của Đức Giê-su và luôn luôn có nguy cơ rao giảng một thông điệp sai. Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy rằng Đức Giê-su biết rõ và hiểu đúng về căn tính của mình. Ngài không bị lóa mắt trước những lời tung hô có cánh của dân chúng dành cho mình. Ngài không bị lôi cuốn bởi những hào nhoáng bên ngoài của những người có vị trị và ảnh hưởng trên xã hội thời đó. Ngài cũng không bị những cái nhìn, cái đánh giá… của người cùng thời chi phối và làm mất tự do. Đức Giê-su nhận biết chỗ đứng của mình trong thế giới, không chỉ nhờ những ý kiến phản hồi từ người khác, mà còn nhờ những phút giây đi vào trong thinh lặng để lắng nghe lòng mình, lắng nghe tiếng Chúa thêm Ca Sĩ Thái Lan Viên Là Ai - Ca Sĩ Thái Lan Viên, Thái Lan Viên Là Ai Trong giai đoạn khám phá căn tính của mình, các bạn trẻ được mời gọi mở ra để hiểu mình một cách sâu xa hơn. Tiến trình này đòi hỏi các bạn một sự kiên nhẫn và lòng quảng đại của con tim. Nghĩa là, biết lắng nghe những nhận xét của người khác, để thấy người khác hiểu về mình thế nào. Thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện với những người khôn ngoan và đáng tin, để nhận ra và hiểu đúng khao khát thực sự nơi mình. Và nhất là đi vào tương quan với Đấng là Sự Thật, để ta không bị chi phối bởi các lời nói, nhãn mác hào nhoáng ở bên ngoài, mà nhận biết thực sự „ơn gọi” làm người của tôi là gì. Cầu chúc cho các bạn trẻ lòng can đảm và tự tin bước vào đời. Mặc dù, tuổi trẻ thích sự sôi động và ồn ào, nhưng cũng cần những khoảnh khắc thinh lặng sâu lắng. Thinh lặng không phải là một cái gì đó thiếu thiếu, nhưng là phút giây để điều gì đó được sinh ra trong cõi lòng. Nhất là, mỗi khi phải quyết định và đưa ra chọn lựa trong cuộc sống, hãy tự hỏi chính mình Tôi thực sự mong muốn điều gì? và mạnh dạn hỏi Đức Giê-su „Con là ai trong mắt Ngài?” Bạn nghĩ mình là ai? Câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà chúng ta vẫn thường hay nghe thấy, nhưng để trả lời chính xác thì lại chẳng mấy người làm được… 1. Bạn nghĩ mình là ai? Câu chuyện thứ nhất Một con lạc đà vất vả bước từng bước chậm rãi vượt qua sa mạc đầy cát nóng cháy. Trên lưng lạc đà, một con ruồi đậu đó từ lâu, chẳng cần dùng tới chút sức lực nào, cứ thế ruồi ta cũng đến được bên kia sa mạc. Ruồi cất giọng châm biếm lạc đà “Này anh lạc đà ngốc nghếch, cảm ơn anh đã vất vả cõng tôi một đoạn đường dài. Tạm biệt!” Lạc Đà nhìn Ruồi rồi nói “Khi anh nằm trên lưng tôi, tôi vốn chẳng hề hay biết. Khi anh đi rồi, anh cũng đâu cần lên tiếng chào tôi làm gì. Với tôi, anh có nặng là bao, đừng tự coi trọng bản thân như thế, anh nghĩ anh là ai?” Câu chuyện thứ 2 Một nhà văn từng kể lại câu chuyện thời thơ ấu của mình rằng, ông từng phải sống trong một gia đình lớn nhiều thế hệ. Mỗi lần ăn cơm đều là mười mấy người cùng quây lại một chỗ và ăn chung. Một lần nọ, ông bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị, định bụng đùa giỡn để trêu chọc mọi người. Trước bữa cơm, ông chui vào một hộc tủ không ai để ý trong phòng ăn, đợi mọi người đi tìm thì sẽ bất ngờ nhảy ra dọa mọi người một phen. Nhưng không ngờ, mọi người chẳng chút nào chú ý tới sự vắng mặt của công. Cơm nước no nê xong xuôi, ai đi làm việc người ấy. Lúc này, nhà văn kia mới ỉu xìu tự mình chui ra và đi ăn cơm thừa canh cặn. Kể từ đó, ông tự nhắc nhở mình Tuyệt đối không được coi mình quá quan trọng, nếu không sẽ càng thất vọng mà thôi! Câu chuyện thứ 3 Benjamin Franklinl, ông tổ của nước Mỹ, khi còn trẻ có lần đã tới thăm một bậc tiền bối vô cùng đáng kính. Khi đó, Franklinl đang tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, vô cùng tự tin vào bản thân và bước thẳng về phía trước. Vào đến cửa, vì thiếu quan sát nên ông đã đụng trán thật mạnh vào khung cửa, cả người đau điếng. Ông dùng tay liên tục xoa vào chỗ đau, vừa đưa mắt giận dữ nhìn khung cửa thấp hơn chiều cao của mình rất nhiều. Vị tiền bối ra cửa đón khác, trông thấy bộ dạng đó của Franklinl liền cười nói “Đau lắm hả, nhưng đây chính là thu hoạch lớn nhất của anh khi tới thăm tôi đấy.” Qua ba câu chuyện trên có thể thấy, cho dù bạn có địa vị gì, cho dù bạn quan trọng đến nhường nào, nhưng trong mắt người khác chưa chắc bạn đã có sức nặng như mình vẫn nghĩ. Trong cuộc đời này, có rất nhiều người tài giỏi hơn bạn, núi cao còn có núi cao hơn, cho nên đừng tự đề cao bản thân, đừng khoe khoang, đừng phách lối. Thế gian rộng lớn đến nhường kia, bạn nghĩ mình là ai? Một người muốn bình an vô sự sống trên đời này, phải luôn luôn ghi nhớ trong đầu một điều Đừng tự đề cao mình quá nhiều, lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu! Học cách nhận thức về bản thân là điều vô cùng quan trọng với mỗi người, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình quan trọng trong mắt người khác. Trên thế gian này, mỗi người đều có vai trò của riêng mình. Nhưng khi một ai đó rời đi, thậm chí là mất đi, trái đất vẫn cứ quay và người ở lại vẫn cứ phải tiếp tục sống như thường. Làm người phải biết khiêm tốn, khiêm tốn mà làm người. Bay bao cao, bay bao xa không quan trọng, điều quan trọng là bạn phải hạ cánh an toàn! Hãy là chính mình, chỉ khi đó bạn mới thực sự hạnh phúc. Đừng bao gờ quá đề cao bản thân, cho mình là nhất. Trong hành trình nhân sinh của người khác, bạn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường. Đừng bao giờ khoe khoang tiền của mình nhiều thế nào, đó chỉ là những tờ giấy vô tri. Đừng bao giờ khoe khoang công việc của mình tài giỏi ra sao, dù bạn có thất bại, vẫn có vô số người có thể làm xuất sắc hơn bạn rất nhiều. Đừng bao giờ khoe khoang nhà của mình lớn đến đâu, bạn không còn ở đó nữa, vậy thì nhà cũng thành của người khác. Đừng bao giờ khoe khoang xe của mình đắt nhường nào, khi không còn bạn, chìa khóa cũng nằm trong tay người khác. Thứ duy nhất mà bạn có thể khoe khoang, ấy chính là sức khỏe của mình. 2. Đề cao bản thân là đang giết chết thành công của chính mình Lý Gia Thành, một tỷ phú của Hồng Kông từng giải thích về nguyên do ông lấy cái tên Trường Giang để đặt tên cho công ty của mình trong một cuốn sách như sau “Nếu muốn thành công thì dù cho bạn ở vị trí nào đi chăng nữa, điều quan trọng là bạn cần phải biết lắng nghe ý kiến từ nhiều phía, của nhiều người. Tại sao Trường Giang lại trở thành một con sông lớn như vậy? Đó là bởi vì nó đã tiếp nhận dòng chảy từ rất nhiều con sông nhỏ hơn, nhờ đó mà trở nên rộng lớn hơn. Bên ngoài, tôi luôn tỏ ra lịch sự và nhã nhặn với tất cả mọi người, nhưng tôi biết từ sâu bên trong, lòng tự cao của bản thân mình rất lớn. Vì thế tôi đã luôn tự nhủ rằng phải lịch sự nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn và đặc biệt là lắng nghe nhiều hơn nếu muốn tự mình làm kinh doanh. Nếu bạn quá tự cao mà bỏ qua những kiến thức từ những người khác, bạn sẽ không bao giờ trở thành một con sông lớn được.” Những lời chia sẻ của vị tỷ phú này giúp ta hiểu được rằng, một người có thể tự tin với năng lực của mình nhưng không nên tự đại, có thể phóng đãng nhưng không thể kiêu căng phách lối, có thể sống khỏe mạnh nhưng không thể trường sinh bất lão, có thể dùng sức mạnh để cứu vãn một thế cục bất ổn nhưng không thể xoay chuyển cả đất trời. Người tự cao là người luôn coi trọng cói tôi của mình lên trên hết. Nó là biểu hiện của cái tâm so sánh hơn thua với mọi người và không bao giờ chịu nhún nhường với bất cứ một ai. Kiểu người này luôn khinh thường người khác vì nghĩ mình tài giỏi hơn người và sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh cho người khác thấy rằng họ đang tài giỏi hơn. Từ đó sinh ra sự chủ quan, dễ dẫn đến quyết định sai lầm. Nói vậy là để so sánh với người tự tin. Người tự tin là người biết nhìn lại bản thân mình từ lời nói, hành động nên không bao giờ tỏ ra ngạo mạn khinh thường người khác. Người tự tin biết nhìn lại bản thân, biết suy nghĩ chín chắn và sẽ hiếm khi mắc sai lầm. Không quá đề cao bản thân thực ra là một dạng tu dưỡng, một phong độ, một cảnh giới cao thượng mà ai cũng cần có. Sở dĩ trăm sông đổ ra biển để biển có thể trở nên rộng lớn là do biển nằm ở vị trí thấp hơn các con sông. Con người cũng vậy, khi biết hạ thấp cái tôi cá nhân, người đó sẽ tiếp nhận được những tinh hoa từ người khác để hoàn thiện chính mình, nhờ vậy mà con đường đi tới thành công cũng sẽ ngắn lại. Bạn nghĩ mình là ai không quan trọng, quan trọng là bạn biết mình nên sống thế nào. Vì thế cho nên, hãy khiêm nhường, biết tự hạ thấp mình. 3. Khiêm nhường là tài sản quý giá nhất của đời người Trong Kinh Dịch có câu “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích”. Tức là, mọi sự kiêu ngạo tự mãn sẽ dẫn đến thiệt thòi, tổn thương; còn người khiêm tốn sẽ thu được lợi ích thành toàn. Do đó, khiên nhường chính là cái gốc của tích đức, là trí tuệ hành xử cao thâm trên đời. Người ta thường nghĩ rằng, khi ở trên cao, ở trên người khác mới là thành công. Nhưng đây là một quan niệm hoàn toàn sai lầm. Thế nhân thường hay “rộn ràng vì lợi đến, nhốn nháo vì lợi đi”. Trong khi đó lại có những con người sống một cách bình dị, sống không màng danh lợi. Đó mới chính là một thái độ làm người cao thượng. Thực tế từ xưa đến nay cho thấy, càng là người có tu dưỡng thâm sâu thì càng khiêm nhường. Đối với những người như vậy mà nói, giữ mình khiêm tốn chính là một loại đức hạnh. Những người tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn với người khác chính là để che giấu tâm hồn yếu nhược, khỏa lấp chỗ trống trong lòng, vì họ sợ người khác coi thường bản thân mình. Ngược lại, đức tính khiêm nhường lại xuất phát từ sự tự tin của nội tâm, không mang danh lợi, không tranh với người đời. Từ xa xưa, các bậc quân tử, bậc đại trí vẫn luôn khiêm nhường là vì lẽ đó. Đương nhiên, khi bạn hạ thấp bản thân trước người khác thì cũng phải đánh đổi một vài thứ như thân phận, sự tôn kính… Nhưng hạ thấp bản thân để khiêm nhường không phải là buông bỏ ý chí, vứt bỏ sự tiến thủ của mình, mà ngược lại. Một người càng có chí tiến thủ thì càng hiểu được giá trị của sự tu dưỡng tâm tính, hiểu được giá trị của đức tính khiêm nhường. Nếu cuộc đời vốn không hoàn hảo, tại sao bạn không sống thật với chính mình ngay hôm nay? Khiên nhường cũng là cách giúp ta thoát khỏi dục vọng của danh lợi và sự tham lam. Khi một người đứng ngoài vòng danh lợi thì người đó sẽ có thể nhìn được tưởng tỏ hơn, hiểu được rộng lớn hơn người khác. Người chịu cúi đầu trước người khác không hẳn đã chịu thiệt. Họ là những người hiểu rõ về bản thân mình, càng hiểu thì càng ung dung, càng điềm đạm sẽ càng tiến xa hơn nữa. Người có thể giữ được sự khiêm nhường cũng giống như biển lớn, có thể dung nạp được trăm sông nghìn suối đổ về, dù trong hay đục, dù lớn hay nhỏ. Nước chịu ở nơi thấp hơn, không tranh giành nhưng lại có thể dung nạp và nuôi dưỡng được vạn vật. Biển lớn chịu ở nơi thấp hơn sông suối nhưng sự thâm sâu của biển có thứ gì sánh được? Trong khi thế nhân không ngừng cố gắng, làm mọi cách để chứng minh và mong mỏi thể hiện bản thân, thì các bậc cao nhân đại trí lại luôn cố gắng che giấu thân phận và sự tài trí của mình để mong cầu một cuộc sống bình yên, không vướng bận muộn phiền. Sống khiêm tốn mới là đỉnh cao của sự hiểu biết. Cũng như trong phép ứng xử, nếu chúng ta có thể lùi một bước, nhượng bộ đối phương thì sẽ thấy được những điều mà bình thường ta ít khi để ý. Người sống khiêm nhường có thể nguyện ý ở dưới người khác, nhường người khác một bước. Nhờ vậy mà luôn thong dong thư thái, tâm hồn khoáng đạt, không toan tính hơn thua được mất. Làm được điều đó tức là đã thông thấu nhân sinh. Có câu “Nước càng sâu càng tĩnh, người càng hiểu biết nhiều càng khiêm nhường” cũng chính là ý này.

tôi là ai trong thế gian này